ríu băng đồng vô núi. Em dẫn tôi đi sâu vô rú, chỗ em nói nhiều củi, lại có quả hồng rừng ăn được. Băng qua con suối nhỏ thì tới nơi. Hai đứa ngồi nghỉ, lấy nước uống. Chung quang vắng lặng, em nói mấy bữa ni mọi người lo thu hoạch khoai nên không vô núi. Tôi bỗng lên cơn thèm, chị đi đã cả tuần nay, thiếu vắng hơi chị. Tôi choàng tay qua vai Loan ghì nhẹ vào người. Em không phản đối, tựa vào vai tôi. Tôi hôn lên má em. Em nhắm mắt lại. Tôi rê miệng đến môi em thì em ngồi dậy: – Mình tranh thủ