net. Dắt xe ra tui còn nghe tiếng bà chủ văng vẳng. – Mày đưa sđt ba má mày cho tao, không có ổng bả bảo lãnh thì mày khỏi về nghen con! Hớ hớ…. thấy vui vậy chư tui không cười nổi. Tui nặng nề đạp xe về nhà, cảm thấy chân mình nặng như đeo chì. Bất chợt tui lại nghĩ tới bé Trang…. Đạp xe về nhà, lòng đau như cắt. Tới nhà, dẫn xe vô, thảy cái rầm xuống đất, lê chân bước vô nhà. Thấy tui thất thểu đi vô, má hỏi bị làm sao vậy? Không trả lời tui đi thẳng lên lầu, vô phòng đóng cửa lại. Nằm xuống