nữa không? Tại sao vậy bố. Nói xong cô gục mặt vào ngực ông Long mà khóc. – Khóc đi con… khóc đi sẽ dễ chịu hơn. Nghe ông Long nói vậy, Ngọc Trinh càng khóc to hơn, ông Long ôm chặt cô vào lòng, cô nức nở trong vòng tay ông. Đối với đứa con dâu đang buồn tủi như vậy, ông rất đau khổ, đau khổ như chính con gái mình bị người ta bội bạc vậy. Ông ôm nàng chặt hơn, để cô thấy sự che chở từ vòng tay ông. Ngọc Trinh khóc một hồi lâu, từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, dịu dàng của