cùng học rất giỏi. Nằm lỳ trên giường, sáng nay là sáng chủ nhật sau một tuần đầu tiên của năm học mới. 11h 30 trưa, tôi lẩm bẩm nguyền rủa mấy nhỏ bạn đáng ghét hẹn chủ nhật đi chơi mà chẳng thấy bóng dáng đứa nào mò tới hay gọi điện. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ làm tôi bật dậy, với lấy chiếc điện thoại đầu bàn ngủ. Giọng nhỏ Nhi lảnh lót: A lô, Quân hả, tui Nhi nè, sao giờ này chưa tới, tụi này đợi ông ở nhà con Quỳnh sáng giờ. Nó làm một tràng tiểu liên nghe muốn nổ cả tai. Ủa, mấy