cứ ngồi đi, để dì làm đồ ăn sáng cho con. Ngày nào dì cũng ăn sáng có một mình nên dì muốn có người ăn chung cho vui” Do rời khỏi nhà nhanh quá nên tôi quên ăn sáng. Không tranh cãi, tôi ngồi xuống và xem dì chuẩn bị bữa ăn. Dì mang đồ ăn tới bàn và chúng tôi ăn trong khi trò chuyện về những việc mà tôi làm trong ngày hôm nay. May mắn là cái quần đùi của tôi đã không có một cái lều vào cuối bữa ăn, do đó tôi có thể đứng dậy mà không bối rối. Khi tôi chuẩn bị ra ngoài nhà để làm việc thì dì đến