thêm 1 hơi thật sâu nữa. – Lẹ đi ông nội!!! Màu mè quá!!! – tụi nó la ó. Tui run run giở cái thăm ra: – Phạm Lê Tường Vi!!! “Ố!!!!!! Ồ!!!!!!!!” bọn dưới kia rống lên như bò, quay qua nhìn Vi em với thằng Quý. Vi em đỏ mặt, mắt chớp chớp, không giấu được nụ cười. Thằng Quý thì gãi đầu gãi tai cười tít mắt. Sướng quá rồi còn gì, gà bông vớ nhau còn tập văn nghệ chung nữa, vậy còn gì bằng. – Ế hế hế, sướng nha mậy, qua nhà ẻm làm gì thì làm đừng có quá tay, chết con người ta há há há…. – thằng